Cuồng đế — Chương 48

Posted on

 

Ngọa hổ tàng long.

————————————————-

 

“Chân khí rất mạnh.” Nhìn ông lão kia, Diệp Ảnh lẩm bẩm nói, ngược lại trở nên nghi ngờ: “Lão đại, nhìn dấu hiệu trên y phục của lão, lão là một minh sĩ chủ yếu tuyên truyền học thuật, lại cũng là một cao thủ cấp cao, chẳng lẽ lời đồn là sai?” Không phải nói, minh sĩ tuy có võ công nhưng lại không cao cường sao? Nhìn một tiếng quát lúc nãy, người này thấp nhất cũng là một cao thủ cấp 6.

 

Đứng trước cửa sổ, nhìn hỗn loạn trong quảng trường, đôi mắt linh động của Khuynh Cuồng hiện lên suy nghĩ sâu xa, nghe thấy lời nói của Diệp Ảnh mới nói: “Không phải lời đồn sai mà là không đầy đủ, ngươi nhìn.” Chỉ vào những đệ tử Minh Tông khác ngồi ở phía dưới đài lại nói: “Bên trái là minh sĩ, ngoại trừ vài người cao thủ cấp thấp, còn lại dường như không có chân khí, có thể nói là trói gà không chặt, cho nên minh sĩ trong lời đồn là chỉ minh sĩ bình thường, mà người này hẳn là một trong hai đại trưởng lão cai quản minh sĩ, là cao thủ tại đỉnh cấp 6.”

 

Trên quảng trường, một tên tướng dẫn đầu trong đám binh sĩ quấy rối, đá cái đệm ngồi dưới chân một cái, rút đao ra, chỉ lên trên đài, thô lỗ quát chửi nói: “Lão già đáng chết dám ở đây nói lời ma quỷ mê hoặc mọi người, tuyên truyền học thuyết xằng bậy đại nghịch bất đạo như vậy, kích động mọi người chống lại hoàng thượng, không muốn sống nữa sao?”

 

Một câu ‘lão già đáng chết’ khiến cho toàn bộ mọi người tại đây đều tức giận bất bình chửi thầm, đặc biệt là đệ tử Minh Tông càng muốn xông lên dạy dỗ tên kia dám làm nhục sư tông của bọn họ, lại bị binh sĩ thô lỗ đẩy ra.

 

Viêm Trung Minh lại không thấy tức giận, nụ cười vẫn ung dung như vậy vuốt vuốt râu, nhẹ nhàng nâng tay trái lên, thái độ kích động của tất cả mọi người nhất thời đều bình tĩnh lại, hiện lên ánh mắt sùng bái nhìn lão, chờ lão nói.

 

Chỉ nhìn thấy lão bước lên trước một bước, hướng về tên tướng dẫn đầu ôn nhu nói: “Vị tướng quân này, bản tông tuyên truyền là học thuyết chính tông của Minh Tông ta, sao lại là học thuyết tà ma mê hoặc dân chúng, càng không có xúi giục mọi người chống lại hoàng thượng, không biết lời này của tướng quân từ đâu mà nói?”

 

“Cái gì mà học thuyết chính tông của Minh Tông, tướng quân của chúng ta nói, Minh Tông các ngươi chính là tà phái, tất cả các học thuyết đều là tà thuyết, các gì ‘không chiến tranh’, nói nhảm, phù thủy giống như ngươi vậy chính là nên giết một người để làm gương cho người khác, lấy đó cảnh cáo, nhìn xem ai còn dám nói bậy bạ, rối loạn lòng quân nữa.” Tên tướng dẫn đầu xông lên trên đài, , chỉa thẳng đao trong tay vào Viêm Trung Minh, quát lớn.

 

“To gan, dám vô lễ với sư tông của chúng ta như vậy, tướng quân của các ngươi là ai? Dám bôi nhọ Minh Tông của chúng ta như vậy.” Vị trưởng lão minh sĩ kia chặn ngang trước mặt tên tướng dẫn đầu, vung tay áo một cái kiêu ngạo quát.

 

“Ngươi mới to gan, nghe rõ đây, tướng quân của chúng ta chính là trấn bắc tướng quân được chính hoàng thượng sắc phong, toàn bộ bắc cảnh này ngài là người lớn nhất, Minh Tông các ngươi lại dám ở trên địa bàn của Liễu đại tướng quân giảng dạy những ngôn từ phản động này, thật sự đáng chết, nhưng tướng quân của chúng ta có tấm lòng lương thiện, chỉ muốn các ngươi mau cút khỏi bắc cảnh, có lẽ còn có khả năng bảo vệ tính mạng.” Ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, tên tướng dẫn đầu quát lớn đến nổi mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng, mà những binh sĩ hắn đem theo bắt đầu trở nên vô cùng thô lỗ đẩy những bách tính và học giả của Minh Tông kia ra, thậm chí còn dùng quyền cước.

 

“Dừng tay, các ngươi rất quá đáng rồi, các ngươi còn có vương pháp không?” Một trưởng lão minh hiệp khác luôn đứng ở bên cạnh Viêm Trung Minh nhìn những bách tính bị đánh đang kêu khóc, tức giận quát lên một tiếng, âm thanh phóng thẳng lên trời cao, tay áo bên phải phất lên mang theo một trận gió lớn thổi cho những binh sĩ kia liên tiếp lùi về phía sau.

 

Tên tướng dẫn đầu bị quát đột nhiên lùi về sau mấy bước, té khỏi đài, sau khi nhếch nhác bò đứng dậy thẹn quá hóa giận quát lớn: “Vương pháp, Liễu đại tướng quân của chúng ta chính là vương pháp, Minh Tông các ngươi dám ‘ra tay’ với chúng ta, các ngươi thật sự là phản rồi, các huynh đệ, Liễu đại tướng quân có lệnh Minh Tông tụ tập mọi người gây rối, yêu ngôn hoặc chúng, giết ngay tại chỗ, giết cho ta…” Nói xong, vung đao lên, nhảy lên trên đài nhắm Viêm Trung Minh chém xuống, một vài binh sĩ cũng nhảy lên theo chém về phía nhóm 4 người Lăng Ngạo Trần, những binh lính còn lại lại vung đao hướng về bách tính vô tội và học giả Minh Tông.

 

“A! Giết người rồi…..nhanh chạy thôi!….” Tiếng kinh hô của bách tính nhất thời kêu lên không ngừng, mọi người ôm đầu chạy loạn, rối loạn thành một đoàn, không ít người đều bị thương.

 

“Các ngươi quá đáng quá rồi.” Trưởng lão minh hiệp rống to một tiếng, nhanh chóng di chuyển xuống khỏi đài bảo vệ những bách tính không có sức chống trả, những minh hiệp khác cũng ra tay đánh nhau với binh lính.

 

Rõ ràng những binh sĩ kia trong tay minh hiệp giống như những con kiến nhỏ bé, ngược lại bị đánh tan tác, kêu cha gọi mẹ.

 

Mà ở trên đài, Lăng Ngạo Trần dường như không động đậy đứng ở bên cạnh Viêm Trung Minh, chỉ trong tích tắc khi binh sĩ vung đao chém tới mới lười biếng giơ tay vẫy vẫy tay áo, thoáng cái chỉ trừ tên tướng dẫn đầu những binh sĩ khác sớm ngã ở trên mặt đất không bò dậy được.

 

Nuốt nuốt nước miếng, tên tướng dẫn đầu hai tay nắm chặt đao chém về phía Lăng Ngạo Trần, nửa đường lại chuyển hướng chém về phía minh sĩ mặc đồ thư sinh đứng ở bên cạnh, có lẽ cho là hắn dễ đối phó hơn.

 

Đáng tiếc hắn sai rồi, đôi mắt màu nâu của minh sĩ thư sinh kia vừa híp lại, nhẹ nhàng kẹp được đường đao khí thế mạnh mẽ của hắn, nhấc chân đá một cái liền đem hắn đá xuống dưới đài, động tác nhanh đến nổi người khác chỉ nhìn thấy vạt áo của minh sĩ kia lay động mà không nhìn thấy hắn có động tác nào.

 

“Còn không nhanh cút đi.” Trưởng lão minh sĩ quát lớn một tiếng, tay áo vung lên liền ném mấy binh sĩ đang rên rỉ trên đài xuống đất.

 

“Các ngươi….có gan đừng chạy, chờ Liễu đại tướng quân của chúng ta đem quân đến giết sạch các ngươi.” Tên tướng dẫn đầu một bên ném xuống lời nói hung ác một bên ôm thắt lưng mình thảm bại chạy đi, những binh sĩ khác cũng ôm đầu mà chạy, có thể nhìn thấy minh hiệp ra tay cũng không mạnh lắm.

 

“Minh Phong, nhanh đi xem vết thương của mọi người như thế nào?” Chờ những binh sĩ kia đều chạy hết không còn bóng dáng, Viêm Trung Minh vội vàng nói với vị trưởng lão minh sĩ kia.

 

“Vâng, sư tông.” Minh Phong chắp tay, lập tức chạy xuống dưới đài kiểm tra vết thương cho cho nhưng bách tính và minh sĩ bị thương, những minh hiệp chưa bị thương cũng giúp đỡ.

 

“Bẩm sư tông, may mắn vết thương của mọi người không nặng, Minh Phong đã băng bó cho họ, bây giờ đã không lo ngại gì.” Minh Phong xử lý xong vết thương liền nói với Viêm Trung Minh.

 

“Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi.” Viêm Trung Minh gật gật đầu nói.

 

“Viêm tông sư, Liễu đại tướng quân kia thật sự rất quá đáng, chúng ta không thể dễ dàng coi như xong như vậy, nhất định phải bắt hắn đưa ra 1 lời giải thích.” Một giọng nói vang dội trong đám người vang lên.

 

Một hòn đá làm mặt hồ gợn sóng, mỗi bách tính tại đây sắc mặt đều tức giận, luôn kêu to muốn tìm Liễu đại tướng quân đòi giải thích.

 

“Các vị các vị, xin nghe bản phủ nói một câu, Liễu đại tướng quân làm người mọi người đều rất rõ ràng, chuyện này bản phủ nghĩ nhất định là có một ẩn tình khác.” Tri phủ thành Tuyết Hưng giơ lên cánh tay bị băng bó, hướng về phía quần chúng đang vô cùng tức giận la lớn.

 

Một tiếng la này khiến cho bách tính đang kích động hơi nguội lại một chút, quả thật, bọn họ rất rõ nhưng chuyện xảy ra hôm nay cũng là sự thật.

 

“Tri phủ đại nhân, mọi người chúng tôi chính là tin tưởng Liễu đại tướng quân là người tốt, nhưng chuyện xảy ra hôm nay mọi người cũng rõ như ban ngày, lời nói của tướng quân kia mọi người cũng chính tai nghe thấy, cho dù là như thế nào, Liễu đại tướng quân đều phải cho chúng tôi, cho Minh Tông một lời giải thích.” Trong đám người lại có tiếng nói vọng lên.

 

Tri phủ Tuyết Hưng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, một giọng nói khác lại vang lên: “Các vị, bây giờ chúng ta đến quân doanh Long Lân tìm Liễu đại tướng quân tìm lời giải thích đi.”

 

Âm thanh hùa theo vang lên: “Đúng, đi tìm Liễu đại tướng quân tìm lời giải thích.”

 

Sau đó, toàn bộ bách tính cuồn cuộn như nước tràn ra ngoài thành, tri phủ Tuyết Hưng muốn cản cũng cản không được, sau cùng bất lực cũng đi theo mọi người.

 

“Minh Lôi đem theo vài đệ tử minh hiệp đi cùng bảo vệ bách tính, nhớ rõ, nếu không vạn bất đắc dĩ không được ra tay.” Viêm Trung Minh nói với trưởng lão minh hiệp.

 

“Vâng, sư tông.” Ôm quyền, Minh Lôi rất nhanh không nhìn thấy hình bóng đâu, mấy đệ tử minh hiệp thân thể vừa lướt qua cũng đi ra ngoài thành.

 

Nhìn trận hỗn loạn này từ đầu đến cuối, khóe miệng Khuynh Cuồng hơi cong lên, lạnh lùng cười một tiếng nói: “Thì ra biện pháp mà quân sư thần bí kia làm là cái này a!”

 

“Những binh lính kia căn bản không phải là binh sĩ dưới trướng của Liễu Kiếm Khung.” Diệp Ảnh cũng nhìn ra đầu mối, trừ khi Liễu Kiếm Khung là đồ ngu nếu không hắn sao lại không biết danh tiếng của Minh Tông trong lòng bách tín, sao lại không biết quang minh chính đại phái binh sĩ đến buổi giảng của Minh Tông như vậy nhất định sẽ làm cho lòng dân căm phẫn, hơn nữa, Liễu Kiếm Khung quản lý quân nghiêm cẩn, binh lính dưới tay há sẽ ra tay độc ác với bách tính trói gà không chặt, mà tên tướng cầm đầu kia mỗi một câu đều kích thích sự căm phẫn của dân chúng, giống như sợ người khác không biết chúng là tướng sĩ dưới trướng của đại tướng quân cao giọng quát lớn ‘chúng ta là tướng sĩ của đại tướng quân’.

 

“Bọn chúng căn bản chính là địch quân ngụy trang mà thành, lợi dụng bách tính không hiểu biết tạo hỗn loạn cho quân Long Lân, người kia cũng thật lợi hại, có thể lặng lẽ đem nhiều tướng sĩ như vậy vào thành Tuyết Hưng mà không bị thuộc hạ ở trạm gác của Liễu Kiếm Khung phát hiện, trải qua trận ầm ĩ này, bách tính trong thành Tuyết Hưng nhất định rất bất mãn với Liễu đại tướng quân, không bắt hắn đưa ra câu trả lời không được, haizzzz, Liễu Kiếm Khung lần này thảm rồi.”

 

“Vậy chúng ta có giúp hắn không?” Diệp Ảnh hỏi, nếu như những bách tính đo đến quân doanh làm loạn, liên quân 3 nước lại thừa cơ hội tấn công đến Liễu Kiếm Khung nhất định sẽ bị công kích nặng nề, lúc đó cho dù có Huyền La quân cũng không chắc chắn có thể chống được toàn bộ 30 vạn đại quân, còn có ‘Phong minh ám binh’ trong bóng tối, có lẽ còn thêm ‘Huyễn Viêm Lâu’ hành tung quỷ dị.

 

“Tạm thời không cần, nếu như ngay cả những bách tính đó đều giải quyết không được, Liễu Kiếm Khung cũng không xứng đáng làm trấn bắc tướng quân, nhưng để xử lý cũng rất phiền phức.” Khuynh Cuồng dùng tay chấm chấm lên môi nói, đôi mắt đen láy sâu thẳm từ đầu đến cuối lại luôn nhìn Viêm Trung Minh chằm chằm.

 

Chú ý đến ánh mắt của nàng, Diệp Ảnh nhìn về hướng Viêm Trung Minh đã đem đệ tử Minh Tông rời khỏi quảng trường, hỏi: “Lão có cái gì bất thường?”

 

Trầm ngâm một hồi, Khuynh Cuồng thở nhẹ lắc lắc đầu nói: “Một đại tông sư văn võ kiêm tu quá giỏi, ngoại trừ lão đầu, lão là cao thủ thứ nhất ta không có cách nào cảm nhận được chân khí lưu động của lão, võ công của lão rốt cuộc cao bao nhiêu?” Diệp Ảnh vô cùng giật mình, đôi mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Viêm Trung Minh nói.

 

“Cấp 8? A, có lẽ là trên cả cấp 10.”  Nàng tuy là cao thủ cấp 8, nhưng nàng tu luyện chân khí là hấp thu tinh hoa của trời đất, ngoại trừ giống như lão đầu, cao thủ thật sự đạt đến đỉnh cao, nàng mới không có cách nào cảm nhận, bằng không nếu chỉ là người cùng cấp với nàng hoặc cao hơn nàng 1, 2 cấp, chỉ cần nàng tập trung cẩn thận cảm nhận bất luận như thế nào nàng đều cảm nhận được.

 

“Cấp….cấp 10?” Bởi vì bị kinh sợ quá độ mà miệng há ra rất to, miếng vải đen trong miệng rơi ra, Bạch Khuê khẽ kêu một tiếng, mẹ nó! Cao thủ trên cấp 10, vậy là mạnh bao nhiêu a!

 

Diệp Ảnh trợn trừng mắt, nhì chăm chăm vào Viêm Trung Minh râu tóc đều trắng gần đó, nắm chặt bội kiếm bên hông.

 

“Không chỉ có lão! Minh Tông quả thật là ngọa hổ tàng long, vị trưởng lão minh hiệp gọi là Minh Lôi kia ít nhất cũng là cao thủ cấp 9, Minh Phong là cao thủ tại đỉnh cấp 6, còn có người giống thư sinh kia là cao thủ cấp 5, chân khí tuy không cao nhưng nhìn một đòn hắn ra lúc nãy có ther biết võ công của hắn rất cao.” Còn về phần Lăng ca ca thế nhưng là một cao thủ cấp 7, ngắn ngủi 7 năm hắn đã tăng được hai cấp, nếu như không phải là phương pháp tu luyện đặc biệt nào, như vậy hắn cũng giống như nàng là quái vật.

 

Đem ánh mắt chuyển về trên người Lăng Ngạo Trần vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, Khuynh Cuồng nói bổ sung trong lòng.

 

“Minh Tông thật lợi hại, may mắn Minh Tông chỉ là học phái tuyên truyền học thuật, nếu không thật sự là một đối thủ lớn.”

 

“Chuyện này chưa chắc, tư tưởng của Minh Tông là ‘không chiến tranh’, mà ta nhất định muốn huyết chiến Phượng Thiên, có lẽ, một ngày nào đó, bọn họ sẽ ghét ta giết hại quá nhiều mà ra mặt ngăn cản ta.” Khuynh Cuồng cười như không cười nói, giọng nói nửa thật nửa giả như vậy không nghe ra được suy nghĩ thật sự của nàng.

 

“Diệp Ảnh sẽ không để cho bất cứ người nào ngăn cản lão đại.” Nắm chặt kiếm trong tay, trong đôi mắt chim ứng của Diệp Ảnh hiện lên sự kiên  định, cho dù Minh Tông có mạnh bao nhiêu đi nữa chỉ cần dán cản đường lão đại của hắn, giết không tha.

 

“A, yên tâm, chuyện ta muốn làm, không có người có thể ngăn cản.” Môi hơi cong lên một nụ cười cuồng ngạo, Khuynh Cuồng chắp hai tay sau lưng, lại trầm ngâm nói: “Nhưng thực lực của Minh Tông cũng thật sự quá kinh người, Ảnh, ngươi báo cho Chu Tước phàm là những tư liệu liên quan đến Minh Tông không quản việc to việc nhỏ ta đều muốn biết.”

 

“Vâng, lão đại.”

 

Vươn vai lười biếng, Khuynh Cuồng lại lần nữa nhìn Lăng Ngạo Trần đã đi càng ngày càng xa một cái thật sâu sắc, xoay người nói: “Ân, kịch đã xem xong, nên đi thôi, Ảnh, ngươi trở về quân doanh trước, ‘chăm sóc’ Liễu Kiếm Khung, dù sao bây giờ vết thương của hắn còn chưa khỏi, nếu như những bách tính kia thật sự bạo động, ngươi cũng nên ra tay ‘bảo vệ’ hắn, a a.”

 

“Lão đại không cùng về?” Nhịn không được vẫn là hỏi ra miệng.

 

“Không thể, ta còn có chút việc.” Hướng hắn phất phất tay, Khuynh Cuồng tự mình đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Bạch Khuê cả người đang ngây ngốc liền cười nói: “Ta đi đây, thượng sương phòng này ngươi có thể dùng tùy ý, ha ha….” Sau đó, vung tay áo một cái rời đi không dấu vết, từ bước đi nhanh nhẹ của nàng có thể thấy tâm trạng của nàng vô cùng vui vẻ.

 

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng biến mất trong tầm nhìn của hắn, Diệp Ảnh đau khổ cười một cái, nàng sẽ đi đâu? Trong lòng hắn dĩ nhiên đã có đáp án, cái đáp án này khiến cho lòng hắn đau như bị xé nát, biết rõ không có tư cách, nhưng vẫn là nhịn không được ghen tị.

Có một phản hồi »

  1. tem a! Hùi hộp, bạn Cuồng đi gặp Lăng ca ca?

    Trả lời
  2. tks nàng.
    ta vẫn thjx bạn DA, hjx, LNT đang mờ nhạt wa’…

    Trả lời
  3. hihi hay quá, thanks nàng nhiều

    Trả lời
  4. lung linh lúng liếng lấp lóa lại lập lòe  ̄□ ̄||

    a Lang co pai nam9 kh sis :Ss

    Trả lời
  5. huhu 😦
    ta là ta thích Diệp ca ca cơ!
    Nhưng có lẽ LNT mới hợp với Khuynh Cuồng chăng?
    Chờ chap mới của nàng!

    Trả lời
  6. Hey… TỘi anh Ảnh quá a
    THanks nàng nà

    Trả lời
  7. Chắc là đi bắt đám tướng quân giả kia

    Trả lời
  8. hic! tội cho ah ảnh quá đi ! hic hic, ……..

    Trả lời
  9. nàng oi! nag thật là pro1 yeu nàng nhất quả đất

    Trả lời
  10. tks nang,jay la koa ng cong luc cao hon ca cuong nua ,wa tr ngay cang kjch tjnh ak

    Trả lời
  11. tỷ tỷ ơi,truyện này là Np hay 1:1 vậy tỷ,bao giờ thì có chương mới vậy tỷ,muội ngóng chờ tỷ lâu rồi không thấy.

    Trả lời
  12. bao jo co chap moi vay nang????ta hao cho mong a…co len nang nha!!!!(^0^)

    Trả lời
  13. chap nao thy Cuong Cuong va anh Tran se gap nhau nhj . xjn chao lan dau ghe vao nha ban . mjnh ghe vao nha cua Phung Huyet Lau vao xem thy thay truyen nay dang duoc PR nen mjnh moj mao muoj ghe vao xem . the khj nao thy co chap moj zj ban . thank ban nha

    Trả lời
  14. thix Khuynh Cuồng tỉ wá đi ><. bao h thì mới có cha mới zậy tỉ

    Trả lời
  15. nàng ui!!!!!!!!!!!!!!
    hun nàng nhìu nhìu!
    nàng nhanh cho chap mới nàng nhe!
    mình ui khuynh cuồng khí phách thật cuồng ngạo.
    tuyệt! tuyệt!

    Trả lời
  16. sao laau cos chuong moi vay nang…co len nha!!!ta dong do day roi…hjhj

    Trả lời
  17. Pingback: Cuồng đế – Tùy Phong Thanh | ♪ Once Upon A Time ♪

  18. Pingback: Cuồng đế – Tùy Phong Thanh | ♪ Once Upon A Time ♪

Gửi phản hồi cho cobala0aikachan Hủy trả lời